Hãy là người thông minh chứ đừng là kẻ khôn lõi

Daily News

Daily With Vincent
Top Poster Of Month
Trong xã hội hiện đại, rất nhiều người coi việc chiếm được tiện nghi của người khác, giành được lợi ích của người khác là thông minh. Tuy nhiên "thông minh" kiểu ấy không có nghĩa là trí tuệ, mà chỉ có thể gọi là khôn vặt. Những người tự cho là thông minh thường hay cảm thấy hài lòng về lợi ích mà sự khôn khéo của mình mang lại. Họ luôn tính toán và không bao giờ nguyện ý chịu thiệt, vậy nên người khác thường phải chịu thiệt và không dễ để sống chung với họ. Cuối cùng chính cái thông minh của họ lại khiến họ suy sụp, mất đi lối thoát.

Người thông minh trong cuộc sống sẽ được nhiều người quý trọng về nể phục. Có thể đạt được thành công nhất định trong cuộc sống và nó sẽ rất bền vững.
Còn người khôn lỏi là sống làm sao để lợi ích của mình nhiều hơn khác và không bận tâm đến người khác, chỉ cần có cái lợi trước mắt thì họ sẽ bất chấp.
ắt hẳn trong chúng ta ai cũng đã gặp hoặc đã từng là kẻ khôn lỏi. Cái này hầu hết ai cũng dính vì nó gần như là bản chất và văn hoá được tiếp thu qua các hành động và sách vở của giáo dục và con người. Bản chất của con người châu á từ xưa nay là luôn luôn định nghĩa sự gian xảo, gian manh là 1 thực tài, 1 sự thông minh. Nhưng đối với tôi, đó là sự khôn lỏi, lươn lẹo.
Khi đi học phải nịnh nọt thầy cô... để có điểm tốt 1 chút, sự yêu quý hơn 1 tẹo. Nhưng trong mắt bạn bè chỉ là kẻ nịnh hot, bạn được 1 nhưng mất 10.
Tại nơi làm việc, có những người hay ỷ lại, nhờ người này làm cái nọ cái kia cho mình nhưng đó lại không phải công việc của họ.
Khi thấy người khác hoặc bạn bè có chút thành tựu, thành công thì xúm núm tâng bốc nhằm nhờ vả... Mặc dù trước đó không thân thiết gì.

Kẻ khôn lỏi luôn nghĩ làm vậy chả có gì sai cả, họ nghĩ đó là tài năng. Họ đặt định lượng sự tài năng của họ bằng thước đo vật chất và lợi ích. Họ coi đó là may mắn là thành tựu hơn người khác. Nhưng họ đâu biết rằng sự may mắn đó là từ sự ích kỷ mà ra. Thứ họ có được không phải từ thực lực, nổ lực. Mà là tại sự khôn lỏi đầy toan tính, điều đó chắc chắn mãi không diễn ra được. Đời này những thứ không phải của mình mà còn không cố gắng nỗ lực, thì mãi mãi sẽ không là của mình.

Chẳng ai ưa nổi kẻ khôn lỏi, chỉ cần tiếp xúc hoặc gặp vài lần là sẽ nhận ra ngay.

Vào thời Ngũ Đại ở Trung Quốc, có một vị đại tướng của Đông Hán tên Mộ Dung Ngạn là người rất mưu lược, tài năng nhưng cũng tự phụ. Tệ hơn nữa, ông ta lại dùng sự thông minh của mình vào những việc xảo trá.

Khi đảm nhiệm chức Tiết Độ Sứ ở Tần Châu, có một vụ lừa đảo xảy ra tại tiệm cầm đồ nơi Mộ Dung Ngạn phụ trách. Có người đã dùng bạc giả đến để thế chấp lừa tiền, và việc này xảy ra trong một thời gian rất lâu mới bị phát hiện.

Sau khi biết được, Mộ Dung Ngạn nghĩ ra một kế. Ông cho dán cáo thị rằng hàng hóa trong tiệm cầm đồ đã bị đánh cắp, đồng thời yêu cầu những người từng trao đổi trong tiệm tới đăng ký họ tên để có thể được đền bù trong tương lai. Kẻ lừa đảo mắc bẫy, khi tìm đến cửa hiệu thì bị bắt vì tội dùng bạc giả.

Tuy nhiên, sau khi bắt được người này, Mộ Dung Ngạn lại nhốt anh ta vào một nơi bí mật, cho thuộc hạ thân tín canh giữ. Mộ Dung Ngạn bắt kẻ lừa đảo khai ra cách làm bạc giả. Thời ấy dân gian gọi kỹ thuật này là “Thiết thai ngân” (sắt đẻ ra bạc). Người ta đổ một lớp bạc mỏng bao bên ngoài gang để giả bạc.

Sau khi biết kỹ thuật này, Mộ Dung Ngạn cho chế ra một lượng lớn bạc giả. Hơn nữa, ông ta còn dùng số bạc giả ấy để khao thưởng cho binh sĩ dưới quyền của mình. Nhưng sau khi biết được sự thật, những binh sĩ này đã vô cùng bất bình và nổi loạn. Vụ việc trở nên ồn ào và sự tín nhiệm đối với Mộ Dung Ngạn bị hủy hoại hoàn toàn, nhân cách cũng mất hết. Cuối cùng, Mộ Dung Ngạn chỉ còn cách tự vẫn để kết thúc mọi chuyện.

Cổ ngữ có câu: “Tiểu trí vong thân, đại trí tế thế”, nghĩa là những người khôn vặt tự đánh mất chính mình, trong khi những người đại trí thì cứu giúp thế gian. Người thực sự có trí tuệ lớn thì tính cách rộng lượng và không chấp trước vào danh lợi, vinh nhục không sợ hãi. Những người đại trí tựa như một làn gió trong mát thổi giữa dòng thế tục. Đạt được đại trí tuệ mới là cảnh giới cao nhất trong kiếp nhân sinh.
 
Bên trên