toringuyen0509
Well-known member
Mình biết đến câu chuyện người Mỹ và người Anh lặn lội sang tận Liên Xô năm 1989 để mua bản quyền Tetris, trò chơi bán chạy nhất nhì lịch sử nhờ một bộ phim tài liệu trên YouTube. Rồi vì quá ấn tượng với cái drama có thật trong lịch sử, mình đi mua cả sách về đọc. Đấy là lý do lúc Apple giới thiệu bộ phim về quá trình phương Tây chạy đua để mua lại trò chơi này những ngày cuối cùng Liên Xô tồn tại, mình thực sự háo hức và kỳ vọng.
Nhưng cùng lúc, sau khi xem hàng loạt những tác phẩm khác lấy bối cảnh lịch sử có thật, như Argo, Narcos hay American Hustle, mình cũng hiểu rất rõ việc các nhà làm phim sẵn sàng tạo ra những chi tiết không tồn tại, hoặc sắp xếp lại trình tự sự kiện xảy ra để phim trở nên gay cấn hơn. Thành ra trước khi mở phim, mình cũng chuẩn bị tinh thần.
Hóa ra đấy chính là những gì đạo diễn Jon S. Baird và biên kịch Noah Pink đã làm với bộ phim cùng tên với trò chơi xếp hình kinh điển.
Có lẽ hãy cùng đồng ý với nhau ở một điểm. Câu chuyện đi mua bản quyền với những bản hợp đồng chứa những từ ngữ rối rắm chắc chắn sẽ tạo ra một case study hoàn hảo của ngành kinh doanh. Đó chính là những gì đã xảy ra trong lịch sử. Nhưng đem nó lên phim, ngồi giải thích cặn kẽ từng cái giấy phép chuyển giao bản quyền, định nghĩa máy tính cá nhân, máy console và điện tử xèng, thì hoặc sẽ có người ngủ sau 30 phút, hoặc sẽ đứng dậy tắt phim đi xem cái khác.
Đấy là lúc những thứ tuyệt đối chưa từng xảy ra ở quá khứ, hoặc được nhào nặn từ những sự kiện có thật biến Tetris trở thành một bộ phim đáng xem, dù nó chỉ tái hiện, theo ý kiến cá nhân của mình, là 60% những gì đã diễn ra. Nhưng mà thôi, chính bản thân đôi bạn thân Henk Rogers và Alexey Pajitnov cũng đã tuyên bố rằng, bộ phim tái hiện hoàn hảo bầu không khí đất nước Liên Xô khi ấy, và nói thêm “đạo diễn và biên kịch Hollywood kiểu gì cũng thêm thắt chi tiết, tụi tôi thấy không vấn đề gì.” Đến chính người trong cuộc còn nói vậy, có lẽ chúng ta chỉ có việc thưởng thức tác phẩm này mà thôi.