Nguyễn Thị Hồng
Well-known member
Nhà hàng 18 chỗ ở London nhận nhiều chỉ trích vì khiến khách cảm thấy xấu hổ nếu họ không gọi nhiều món.
Quán Yellow Bittern 18 chỗ ngồi mở gần một tháng tại London, nhưng đã nhanh chóng gây "tiếng vang" vì thái độ không tốt với khách. Quán phục vụ bữa trưa vào các ngày trong tuần, không chấp nhận thanh toán bằng thẻ hoặc tiếp khách vãng lai. Thực khách muốn có bàn phải đặt chỗ trước.
Trong bài đăng trên Instagram, đầu bếp Hugh Corcoran tuyên bố nhiều khách hàng không hiểu rõ khái niệm ăn quán. Đầu bếp gợi ý khách đã "mất công" đặt bàn ở một nơi đẹp như Yello Bittern thì tối thiểu nên gọi một món chính hoặc kèm thêm món khai vị, tráng miệng và uống rượu vang cho xứng đáng với sự phục vụ của quán. Tuy nhiên, phần lớn khách đến quán đặt một bàn cho 4 người, chỉ gọi hai đĩa khai vị, hai món chính rồi chia sẻ cùng nhau và uống nước lọc.
"Chúng tôi mất công trang trí bàn, hái và cắm hoa, rửa ly sạch bóng và giữ chỗ trong hai tiếng chỉ để phục vụ các vị khách tiêu tốn 31 USD một bữa", đầu bếp quán chia sẻ. Người này nói thêm, nếu cứ tiếp tục đón các vị khách như vậy thì quán không đáng để mở và nhắn nhủ khách nên đến quán khi đói và gọi một bữa đầy đủ.
Món coddle gồm xúc xích, khoai tây có giá 20 USD tại quán. Ảnh: DM
" style="margin: 0px; padding: 0px 0px 710.438px; box-sizing: border-box; text-rendering: optimizelegibility; width: 680px; float: left; display: table; -webkit-box-pack: center; justify-content: center; background: rgb(240, 238, 234); text-align: center; position: relative;">
Món coddle gồm xúc xích, khoai tây có giá 20 USD tại quán. Ảnh: DM
https://clk.aiactiv.io/l/aiactiv/jmju2ee2
https://clk.aiactiv.io/l/aiactiv/ra408gk1
https://clk.aiactiv.io/l/aiactiv/s81u0eur
https://clk.aiactiv.io/l/aiactiv/4xvzmf67
https://clk.aiactiv.io/l/aiactiv/3xmhzpm3
https://clk.aiactiv.io/l/aiactiv/odh9w9l9
"Nhà hàng không phải băng ghế công cộng, bạn đến đây để tiêu tiền", đầu bếp nói thêm.
Tuyên bố của Hugh gây tranh cãi vì nhiều người cho rằng, họ muốn đến ăn gì là quyền của mỗi người. Nếu quán muốn khách phải gọi đầy đủ, hãy công bố quy tắc để ai có điều kiện sẽ vào ăn, ai không đáp ứng được điều kiện sẽ qua quán khác. Số khác cho rằng "tâm thư" của chủ quán là đúng đắn, vì khách tiêu quá ít sẽ khiến nhà hàng bị lỗ.
Hai thực khách Anh Jonh James và Jon Brandy quyết định đặt bàn tại quán để xem tin đồn quán khiến khách xấu hổ khi gọi ít món có đúng hay không. Ấn tượng đầu tiên của họ về quán là "trang trí đơn giản". Cả hai phải bấm chuông để đợi một trong ba nhân viên quán dẫn vào bàn. Hugh chào khách và chỉ cho họ đến chiếc bàn vẫn còn đầy đĩa chén của người dùng trước. Trong lúc đợi nhân viên lau vội chiếc bàn, hai thực khách đứng lóng ngóng giữa lối đi chật chội.
Thoạt nhìn, quán nhỏ nhưng chứa rất nhiều sách và các tác phẩm nghệ thuật được John đánh giá "khó hiểu" cùng tấm bản đồ Ireland đã cũ và chân dung Lenin. Để có chỗ ngồi, một trong hai vị khách phải ngồi ở ghế kẹt cứng giữa bàn và tường. Nếu muốn dùng nhà vệ sinh trong bữa ăn, họ phải lách người di chuyển qua lối đi hẹp và đi xuống tầng dưới.
Đầu bếp Hugh Corcoran chụp ảnh bên cạnh bảng ghi thực đơn quán. Ảnh: DM
" style="margin: 0px; padding: 0px 0px 392.203px; box-sizing: border-box; text-rendering: optimizelegibility; width: 680px; float: left; display: table; -webkit-box-pack: center; justify-content: center; background: rgb(240, 238, 234); text-align: center; position: relative;">
Đầu bếp Hugh Corcoran chụp ảnh bên cạnh bảng ghi thực đơn quán. Ảnh: DM
Thực đơn ngày John đến được đánh giá "có nhiều món ngon" như bánh mì soda giá 7,5 USD, món coddle (gồm xúc xích thái mỏng, thịt xông khói, khoai tây và hành tây thái lát, muối, tiêu, thảo mộc) giá 25 USD, bánh táo giá 11 USD. Giá mỗi chai rượu vang từ 100 đến 126 USD, mỗi ly khoảng 13 USD. John đánh giá thực đơn "hơi đắt" nhưng không đến mức "đắt lố bịch" như nhiều nhà hàng khác tại London. Quán mời hai thực khách uống rượu nhưng họ chọn nước lọc thay thế.
Sau khi ngồi gần 20 phút, hai thực khách gọi một chai bia giá 6 USD chia làm hai cốc, một đĩa bánh mì và món củ cải bơ giá gần 8 USD, món chính là coddle và salad xanh. Phục vụ đặt bia lên bàn của hai thực khách "rất thô bạo", theo John.
Món củ cải hầm bơ được đánh giá không có gì đặc biệt, nhưng vẫn có thể ăn được. Salad là một đĩa rau sống, phết thêm một ít giấm. Món coddle được đánh giá "thảm họa" với hai chiếc xúc xích và một ít khoai tây. Hai thực khách chỉ có thể ăn được một chiếc xúc xích vì vị quá chán. Khi dùng nhà vệ sinh, thực khách phải đẩy bàn ra ngoài lối đi, làm đổ ly nước và cọ vào lưng người ngồi đối diện mới có thể di chuyển. Phục vụ bày tỏ sự khó chịu và cho biết lần sau muốn đi vệ sinh, nên giơ tay báo hiệu và ngồi đợi họ tới trợ giúp. John miêu tả điều này giống như trong trường học, khi trẻ con muốn đi vệ sinh phải giơ tay xin phép giáo viên. "Ít nhất thì bữa trưa ở trường học cũng rẻ hơn ở đây", nam thực khách nói.
Cuối bữa ăn, mỗi người phải chi khoảng 30 USD, số tiền mà theo đánh giá của đầu bếp Hugh, nó "không đáng để phục vụ". Nhưng với Jon và John, trải nghiệm ăn tại quán này không đáng để trả tiền.
Quán Yellow Bittern 18 chỗ ngồi mở gần một tháng tại London, nhưng đã nhanh chóng gây "tiếng vang" vì thái độ không tốt với khách. Quán phục vụ bữa trưa vào các ngày trong tuần, không chấp nhận thanh toán bằng thẻ hoặc tiếp khách vãng lai. Thực khách muốn có bàn phải đặt chỗ trước.
Trong bài đăng trên Instagram, đầu bếp Hugh Corcoran tuyên bố nhiều khách hàng không hiểu rõ khái niệm ăn quán. Đầu bếp gợi ý khách đã "mất công" đặt bàn ở một nơi đẹp như Yello Bittern thì tối thiểu nên gọi một món chính hoặc kèm thêm món khai vị, tráng miệng và uống rượu vang cho xứng đáng với sự phục vụ của quán. Tuy nhiên, phần lớn khách đến quán đặt một bàn cho 4 người, chỉ gọi hai đĩa khai vị, hai món chính rồi chia sẻ cùng nhau và uống nước lọc.
"Chúng tôi mất công trang trí bàn, hái và cắm hoa, rửa ly sạch bóng và giữ chỗ trong hai tiếng chỉ để phục vụ các vị khách tiêu tốn 31 USD một bữa", đầu bếp quán chia sẻ. Người này nói thêm, nếu cứ tiếp tục đón các vị khách như vậy thì quán không đáng để mở và nhắn nhủ khách nên đến quán khi đói và gọi một bữa đầy đủ.
Món coddle gồm xúc xích, khoai tây có giá 20 USD tại quán. Ảnh: DM
" style="margin: 0px; padding: 0px 0px 710.438px; box-sizing: border-box; text-rendering: optimizelegibility; width: 680px; float: left; display: table; -webkit-box-pack: center; justify-content: center; background: rgb(240, 238, 234); text-align: center; position: relative;">
Món coddle gồm xúc xích, khoai tây có giá 20 USD tại quán. Ảnh: DM
https://clk.aiactiv.io/l/aiactiv/jmju2ee2
https://clk.aiactiv.io/l/aiactiv/ra408gk1
https://clk.aiactiv.io/l/aiactiv/s81u0eur
https://clk.aiactiv.io/l/aiactiv/4xvzmf67
https://clk.aiactiv.io/l/aiactiv/3xmhzpm3
https://clk.aiactiv.io/l/aiactiv/odh9w9l9
"Nhà hàng không phải băng ghế công cộng, bạn đến đây để tiêu tiền", đầu bếp nói thêm.
Tuyên bố của Hugh gây tranh cãi vì nhiều người cho rằng, họ muốn đến ăn gì là quyền của mỗi người. Nếu quán muốn khách phải gọi đầy đủ, hãy công bố quy tắc để ai có điều kiện sẽ vào ăn, ai không đáp ứng được điều kiện sẽ qua quán khác. Số khác cho rằng "tâm thư" của chủ quán là đúng đắn, vì khách tiêu quá ít sẽ khiến nhà hàng bị lỗ.
Hai thực khách Anh Jonh James và Jon Brandy quyết định đặt bàn tại quán để xem tin đồn quán khiến khách xấu hổ khi gọi ít món có đúng hay không. Ấn tượng đầu tiên của họ về quán là "trang trí đơn giản". Cả hai phải bấm chuông để đợi một trong ba nhân viên quán dẫn vào bàn. Hugh chào khách và chỉ cho họ đến chiếc bàn vẫn còn đầy đĩa chén của người dùng trước. Trong lúc đợi nhân viên lau vội chiếc bàn, hai thực khách đứng lóng ngóng giữa lối đi chật chội.
Thoạt nhìn, quán nhỏ nhưng chứa rất nhiều sách và các tác phẩm nghệ thuật được John đánh giá "khó hiểu" cùng tấm bản đồ Ireland đã cũ và chân dung Lenin. Để có chỗ ngồi, một trong hai vị khách phải ngồi ở ghế kẹt cứng giữa bàn và tường. Nếu muốn dùng nhà vệ sinh trong bữa ăn, họ phải lách người di chuyển qua lối đi hẹp và đi xuống tầng dưới.
Đầu bếp Hugh Corcoran chụp ảnh bên cạnh bảng ghi thực đơn quán. Ảnh: DM
" style="margin: 0px; padding: 0px 0px 392.203px; box-sizing: border-box; text-rendering: optimizelegibility; width: 680px; float: left; display: table; -webkit-box-pack: center; justify-content: center; background: rgb(240, 238, 234); text-align: center; position: relative;">
Đầu bếp Hugh Corcoran chụp ảnh bên cạnh bảng ghi thực đơn quán. Ảnh: DM
Thực đơn ngày John đến được đánh giá "có nhiều món ngon" như bánh mì soda giá 7,5 USD, món coddle (gồm xúc xích thái mỏng, thịt xông khói, khoai tây và hành tây thái lát, muối, tiêu, thảo mộc) giá 25 USD, bánh táo giá 11 USD. Giá mỗi chai rượu vang từ 100 đến 126 USD, mỗi ly khoảng 13 USD. John đánh giá thực đơn "hơi đắt" nhưng không đến mức "đắt lố bịch" như nhiều nhà hàng khác tại London. Quán mời hai thực khách uống rượu nhưng họ chọn nước lọc thay thế.
Sau khi ngồi gần 20 phút, hai thực khách gọi một chai bia giá 6 USD chia làm hai cốc, một đĩa bánh mì và món củ cải bơ giá gần 8 USD, món chính là coddle và salad xanh. Phục vụ đặt bia lên bàn của hai thực khách "rất thô bạo", theo John.
Món củ cải hầm bơ được đánh giá không có gì đặc biệt, nhưng vẫn có thể ăn được. Salad là một đĩa rau sống, phết thêm một ít giấm. Món coddle được đánh giá "thảm họa" với hai chiếc xúc xích và một ít khoai tây. Hai thực khách chỉ có thể ăn được một chiếc xúc xích vì vị quá chán. Khi dùng nhà vệ sinh, thực khách phải đẩy bàn ra ngoài lối đi, làm đổ ly nước và cọ vào lưng người ngồi đối diện mới có thể di chuyển. Phục vụ bày tỏ sự khó chịu và cho biết lần sau muốn đi vệ sinh, nên giơ tay báo hiệu và ngồi đợi họ tới trợ giúp. John miêu tả điều này giống như trong trường học, khi trẻ con muốn đi vệ sinh phải giơ tay xin phép giáo viên. "Ít nhất thì bữa trưa ở trường học cũng rẻ hơn ở đây", nam thực khách nói.
Cuối bữa ăn, mỗi người phải chi khoảng 30 USD, số tiền mà theo đánh giá của đầu bếp Hugh, nó "không đáng để phục vụ". Nhưng với Jon và John, trải nghiệm ăn tại quán này không đáng để trả tiền.