REVIEW “KHÔNG GIA ĐÌNH” OF HECTOR MALOT

linh_449

Linh Linhh
Có ai giống mình không? Gần đây tôi thèm được đi Đà Lạt, Phú Quốc, Sapa…hoặc đơn giản là đi lượn quanh nhà. Và cuốn sách đã cho tôi đi xa dữ lắm! Pháp rồi Anh, có khi là Thụy Sĩ, trải qua nhiều sóng gió gian truân, vào sinh ra tử cùng nhân vật chính để tìm ra những điều đáng quý, ý nghĩa nhất trong cuộc đời – Gia đình.
Cậu bé tên là Rémi (đừng đọc Ré-mi như mình lúc đầu nhé, đọc theo tiếng Pháp là Rê-mì)– một đứa trẻ người ta nhặt được. Khi cậu nhận thức được điều đó thì hành trình gian nan phía trước đã bắt đầu. Cậu được nhận nuôi trong một gia đình nghèo có người mẹ Barberin hiền hậu trong ngôi làng nhỏ Chavanon nước Pháp. Bình yên không lâu thì bị ông Barberin bán cho cụ già Vitalis – một người gánh xiếc. Đó là bước ngoặc của cuộc đời Rémi. Trong cái rủi cũng có cái may. Ông Vitalis là một người có tâm lương thiện, đồng hành cùng là chú khỉ kép nhất của gánh Joli và 3 chú chó Capi (thủ lĩnh lông trắng), Zerbino (công tử có bộ lông đen) và Docle (Cô nàng duyên dáng). Từ hành trình, Rémi đã đọc rất nhiều từ cụ từ những con chữ, nhạc lí, cách diễn, đánh đàn đến những bài học về lương tâm và ý chí: Phải giữ lời hứa; không được ăn cắp dù trong hoàn cảnh nào; Ở đời cái bề ngoài cũng cần thiết; Phải làm cái gì thì hãy cố làm hết sức, tất cả mọi thành công là ở đó…và còn nhiều điểu khác nữa.
Lúc đầu tôi không để ý lắm đến mặt bìa cuốn sách. Đọc lên mới thấy đó là tái hiện của đoàn gách xiếc trong ngày tuyết rơi phủ khắp rừng. Và khi tôi theo chân Rémi, tôi cảm thấy rằng đó cũng là lần cuối cùng đoàn còn đầy đủ thành viên…Chuyện gì xảy ra tiếp theo? Suýt chết vì đói? Chết vì rét? Chết vì mắc kẹt trong hầm mỏ? Vào tù? Liệu cậu bé có tìm lại được gia đình của mình không?
Có lẽ chỉ khi lúc cùng cực nhất thì mới thấy được sự yêu thương thật sự quá vĩ đại. Qua hành trình ấy, Rémi có đến hai người mẹ hiền lành, người em, người bạn cũng là đồng nghiệp thật sự và những người yêu thương giúp đỡ Rémi và có một người vợ tuyệt vời nữa.
Lời văn của Hector Malot mang tính nghệ thuật cao, giàu cảm xúc và có sự am hiểu về nước Pháp, Anh lúc bấy giờ. Cho ta hình dung rõ nét về những vùng miền mà Rémi đã đưa tôi đi. Có người bảo tôi rằng hãy đọc ngôn tình, tiểu thuyết nhiều lên thì sẽ rèn được kĩ năng viết văn rất tốt. Lúc đầu tôi không tin! Giờ thì như bạn thấy đấy, lời lẽ tôi vẫn chưa hay nhưng ít ra tôi có thể nói lên được cảm
nhận của mình một cách rõ ràng và chân thành nhất.
Như chúng ta hiện nay vậy, dịch bệnh cho ta nhiều đau thương, khó khăn và sự lo sợ. Nhưng hãy lạc quan lên, có một số điều may mắn vẫn hiện hữu có thể bạn chưa biết: Tầng ozon đã hồi phục sớm hơn dự kiến 15 năm, không khí trên thế giới đã trong lành hơn. Và tình yêu thương đang lan tỏa khắp mọi nơi, hãy trân trọng những con người ngoài kia đã và đang giành giật cuộc sống bình thường cho mình.Đây cũng là lúc yêu thương gia đình, bạn bè thật sự và chính con người mình nhiều hơn, sống có ích hơn và giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn hơn mình. Mạnh mẽ lên ^.^
 

Đính kèm

Bên trên