Nguyễn Thị Hồng
Well-known member
"Chắc là kén chọn quá chứ gì, cưới sớm đi để bố mẹ có cháu bồng"... chính là những câu "khuyến mãi" kèm theo khiến người trẻ khó chịu.
'Khi nào lấy chồng' là câu hỏi chất phác của người lớn - Tôi không có thói quen thay đổi tư tưởng của các bậc cao niên nhưng vì tác giả đã chia sẻ ý kiến thì tôi cũng nói thẳng:
- Thứ làm người trẻ khó chịu không phải là câu: "Khi nào lấy vợ/ chồng?" mà là các câu hỏi khuyến mãi kèm theo như: "Tuổi này đứa A, B, C có con hết rồi đấy", "chắc là kén chọn quá chứ gì", "lấy vợ/chồng sớm để bố, mẹ có cháu bồng"... Đây là những câu hỏi đó là sự tọc mạch cá nhân, áp đặt, quy chụp, những thứ mà chả ai thích.
- "Đi làm có vất vả không cháu", "lương có đủ sống không"... là những câu hỏi vừa chất phác vừa tinh tế mà lại không làm người khác khó chịu sao không hỏi mà cứ đi hỏi một câu suốt từ năm này qua năm khác?
Tôi chắc chắn người không cần phải học cao hiểu rộng mới nghĩ ra được những câu hỏi như vậy.
- Tác giả tự đặt câu hỏi vì sao thế hệ trước không kết nối với người trẻ được đúng không? Vì họ không thể tâm sự được với con cháu đấy.
Hãy bỏ đi quan điểm, định kiến của mình đi và thật sự lắng nghe con cháu mình nghĩ gì. Đừng áp đặt, đừng quy chụp thì khi đó con cháu sẽ cảm thấy an toàn để tâm sự với người lớn.
Muốn nhận lại hãy cho đi, muốn tâm sự hãy lắng nghe còn không lắng nghe được thì không kết nối được là điều đương nhiên.
Các bậc cha chú cứ trách lũ trẻ không thèm tâm sự, mở lòng nhưng thật sự các chú, các bác có mở lòng với chúng chưa? Nếu không cởi mở để tiếp thu quan điểm của chúng làm sao chúng sẵn sàng chia sẻ với các bậc bề trên?
'Khi nào lấy chồng' là câu hỏi chất phác của người lớn - Tôi không có thói quen thay đổi tư tưởng của các bậc cao niên nhưng vì tác giả đã chia sẻ ý kiến thì tôi cũng nói thẳng:
- Thứ làm người trẻ khó chịu không phải là câu: "Khi nào lấy vợ/ chồng?" mà là các câu hỏi khuyến mãi kèm theo như: "Tuổi này đứa A, B, C có con hết rồi đấy", "chắc là kén chọn quá chứ gì", "lấy vợ/chồng sớm để bố, mẹ có cháu bồng"... Đây là những câu hỏi đó là sự tọc mạch cá nhân, áp đặt, quy chụp, những thứ mà chả ai thích.
- "Đi làm có vất vả không cháu", "lương có đủ sống không"... là những câu hỏi vừa chất phác vừa tinh tế mà lại không làm người khác khó chịu sao không hỏi mà cứ đi hỏi một câu suốt từ năm này qua năm khác?
Tôi chắc chắn người không cần phải học cao hiểu rộng mới nghĩ ra được những câu hỏi như vậy.
- Tác giả tự đặt câu hỏi vì sao thế hệ trước không kết nối với người trẻ được đúng không? Vì họ không thể tâm sự được với con cháu đấy.
Hãy bỏ đi quan điểm, định kiến của mình đi và thật sự lắng nghe con cháu mình nghĩ gì. Đừng áp đặt, đừng quy chụp thì khi đó con cháu sẽ cảm thấy an toàn để tâm sự với người lớn.
Muốn nhận lại hãy cho đi, muốn tâm sự hãy lắng nghe còn không lắng nghe được thì không kết nối được là điều đương nhiên.
Các bậc cha chú cứ trách lũ trẻ không thèm tâm sự, mở lòng nhưng thật sự các chú, các bác có mở lòng với chúng chưa? Nếu không cởi mở để tiếp thu quan điểm của chúng làm sao chúng sẵn sàng chia sẻ với các bậc bề trên?