Nếu không đi và tận mắt chứng kiến, trải nghiệm đời sống sinh hoạt cùng người dân ở làng Aur, tôi khó có thể tin ở Việt Nam tồn tại 1 ngôi làng “kỳ lạ” mà thú vị đến thế.
Làng Aur nằm cheo leo trên núi có độ cao hơn 1.000m so với mực nước biển, thuộc địa phận xã A Vương, huyện Tây Giang, tỉnh Quảng Nam. Đây là nơi sinh sống của 98 nhân khẩu (23 hộ gia đình), là đồng bào dân tộc Cơ Tu.
Để đến được làng, tôi may mắn gặp Mai An (SN 2000, người Cơ Tu, sinh ra và lớn lên tại làng) hỗ trợ chỉ đường và đồng hành suốt 20km “cuốc bộ” trong rừng, băng qua thác nước.
Chúng tôi khởi hành từ TP Hội An lúc 3h, đi bằng xe máy, rồi vượt hơn 100km đường đèo núi để đến chân cầu A Vương 1 và đi bộ từ đây vào làng Aur. Chúng tôi di chuyển từ 10h đến 15h thì tới nơi.
Chàng trai Hải Phòng khám phá ngôi làng "sạch nhất Việt Nam"
Điều khiến tôi kinh ngạc ngay khi vừa đặt chân đến làng Aur là quang cảnh đơn sơ nhưng sạch sẽ. Toàn bộ đường đi lối lại đều bằng đất nguyên bản nhưng không có chút rác hay lá cây khô héo nào.
Ấn tượng đầu tiên của tôi về làng đúng như mọi người nói. Đó là ngôi làng “sạch nhất Việt Nam” hay còn được ví von là “Singapore thu nhỏ ở Việt Nam”.
Ở đây, người dân tự bảo ban nhau nâng cao ý thức. Nhà nào cũng quét dọn thường xuyên, không xả rác dù chỉ là 1 chiếc túi bóng, vỏ trái cây hay tờ giấy.
Bất cứ ai xả rác sẽ bị phạt bằng việc quét dọn cả làng. Trẻ con cũng được răn dạy từ bé về phải vứt rác đúng nơi quy định, giữ vệ sinh môi trường.
Thậm chí, người dân còn chăn nuôi gia súc, gia cầm ở xa khu vực sinh sống, không cho chúng đi lại lung tung hay phóng uế bừa bãi. Nhờ đó, từ nhà dân đến các không gian sinh hoạt chung đều được giữ gìn sạch sẽ.
Các khu vực trong làng Aur đều được giữ gìn sạch sẽ
Ngoài cảnh quan sạch đẹp, trong 2 ngày ngắn ngủi sinh hoạt cùng bà con, tôi còn biết thêm nhiều điều thú vị khác.
Làng không có điện, không rác, không sóng điện thoại. Khoảng sau 18h, người dân sử dụng đèn bằng năng lượng mặt trời. Lúc dùng máy cưa, người dân sẽ xài xăng.
Thậm chí, ở đây cũng không có chợ, không có trạm y tế và không có đường giao thông cho phương tiện đi lại.
Lối duy nhất để vào làng là con đường mòn đi bộ gần 20km qua những khu rừng nguyên sinh, lội qua những con suối ngày đêm nước chảy, băng qua những ngọn đồi quanh năm mây bao phủ.
Dù đường đi không thuận tiện và có phần vất vả nhưng bù lại, tình cảm và sự đôn hậu của dân làng khiến tôi thực sự mê đắm vùng đất này, chưa rời đi đã muốn trở lại thêm nhiều lần nữa.
Làng Aur nằm cheo leo trên núi có độ cao hơn 1.000m so với mực nước biển, thuộc địa phận xã A Vương, huyện Tây Giang, tỉnh Quảng Nam. Đây là nơi sinh sống của 98 nhân khẩu (23 hộ gia đình), là đồng bào dân tộc Cơ Tu.
Để đến được làng, tôi may mắn gặp Mai An (SN 2000, người Cơ Tu, sinh ra và lớn lên tại làng) hỗ trợ chỉ đường và đồng hành suốt 20km “cuốc bộ” trong rừng, băng qua thác nước.
Chúng tôi khởi hành từ TP Hội An lúc 3h, đi bằng xe máy, rồi vượt hơn 100km đường đèo núi để đến chân cầu A Vương 1 và đi bộ từ đây vào làng Aur. Chúng tôi di chuyển từ 10h đến 15h thì tới nơi.
Chàng trai Hải Phòng khám phá ngôi làng "sạch nhất Việt Nam"
Điều khiến tôi kinh ngạc ngay khi vừa đặt chân đến làng Aur là quang cảnh đơn sơ nhưng sạch sẽ. Toàn bộ đường đi lối lại đều bằng đất nguyên bản nhưng không có chút rác hay lá cây khô héo nào.
Ấn tượng đầu tiên của tôi về làng đúng như mọi người nói. Đó là ngôi làng “sạch nhất Việt Nam” hay còn được ví von là “Singapore thu nhỏ ở Việt Nam”.
Ở đây, người dân tự bảo ban nhau nâng cao ý thức. Nhà nào cũng quét dọn thường xuyên, không xả rác dù chỉ là 1 chiếc túi bóng, vỏ trái cây hay tờ giấy.
Bất cứ ai xả rác sẽ bị phạt bằng việc quét dọn cả làng. Trẻ con cũng được răn dạy từ bé về phải vứt rác đúng nơi quy định, giữ vệ sinh môi trường.
Thậm chí, người dân còn chăn nuôi gia súc, gia cầm ở xa khu vực sinh sống, không cho chúng đi lại lung tung hay phóng uế bừa bãi. Nhờ đó, từ nhà dân đến các không gian sinh hoạt chung đều được giữ gìn sạch sẽ.
Các khu vực trong làng Aur đều được giữ gìn sạch sẽ
Ngoài cảnh quan sạch đẹp, trong 2 ngày ngắn ngủi sinh hoạt cùng bà con, tôi còn biết thêm nhiều điều thú vị khác.
Làng không có điện, không rác, không sóng điện thoại. Khoảng sau 18h, người dân sử dụng đèn bằng năng lượng mặt trời. Lúc dùng máy cưa, người dân sẽ xài xăng.
Thậm chí, ở đây cũng không có chợ, không có trạm y tế và không có đường giao thông cho phương tiện đi lại.
Lối duy nhất để vào làng là con đường mòn đi bộ gần 20km qua những khu rừng nguyên sinh, lội qua những con suối ngày đêm nước chảy, băng qua những ngọn đồi quanh năm mây bao phủ.
Dù đường đi không thuận tiện và có phần vất vả nhưng bù lại, tình cảm và sự đôn hậu của dân làng khiến tôi thực sự mê đắm vùng đất này, chưa rời đi đã muốn trở lại thêm nhiều lần nữa.