NHÌN NHAU TRONG MẮT TRONG

NHÌN NHAU TRONG MẮT TRONG
Tác giả: Thầy Minh Niệm
(Trích Radio Chỉ Tình Thương Ở Lại Số 9)​
Khi không thể chấp nhận nhau về những điều dị biệt
là bức tường định kiến nào đó đã ngăn trở dung lượng trái tim…
Ta đã đến với nhau mà không cần biết cuốn phim dĩ vãng của đôi bên
Không cần biết em là ai, đến từ đâu – làng xóm yên bình hay thị thành ồn náo
Không cần biết em đã từng khổ vì ai, đi qua bao mùa yêu đương đầy giông bão
Không cần biết em đã vì lý do gì mà thả đời mình vào khung trời hư ảo
để tâm hồn đôi lúc bỗng ngây ngô…
Chỉ cần biết em đã đến nơi này với trái tim đong đầy để cho đời chút thơ
Chỉ cần biết em đã đánh thức nụ tầm xuân ngủ quên trong ta từ muôn kiếp
Chỉ cần biết không có em thì nỗi cô đơn sẽ ngập tràn không thể nào kể xiết
Chỉ cần biết không có em thì chắc còn lâu lắm mới nhìn đời bằng mắt biếc
để thấy em đúng thực đó là em…
Thương cho hạnh phúc chưa từng tránh khỏi cơn mưa dầm có tên gọi lãng quên
Tuy em vẫn là em, vẫn tươi tắn, điềm nhiên, nhưng ta lại nhìn bằng con mắt khác
Con mắt của săm soi, của ngờ vực mãi khôn nguôi mỗi khi phát hiện ra góc khuất
Con mắt của đòi hỏi lạ lùng: phải là phiên bản thật tuyệt trần và gần với ta nhất
Phải có phép thuật như một vị thần, để đừng bộc lộ dẫu đôi lần những đổ nát
trong sâu kín tâm hồn mà có cả những vết riêng ta…
Một sớm tình cờ soi mình xuống hồ nước êm đềm, chợt thảng thốt nhận ra
Hai nửa gương mặt ta, chưa hề vuông vức như nhau, mà vẫn tin hai là một
Tạo hoá thích trớ trêu, hay vì thương yêu mà ban cho sự nhẹ nhàng khác biệt
Để thấy những phiên bản không như nhau mà đứng cạnh nhau mới thật tuyệt
Để thấy phiên bản nào cũng độc đáo riêng, nên không vì đâu mà nuối tiếc
như lá vàng độc quyền lộng lẫy giữa sắc thu…
Không còn nhìn nhau bằng con mắt lo sợ cái tôi của mình sẽ trôi lạc về đâu
Không còn sợ ai sẽ lấn lướt ai, ai sẽ giành lấy quyền được làm người đưa lối
Không còn sợ ai sẽ làm tổn thương ai, ai sẽ bỏ mặc ai một mình trong u tối
Khi đã thấy được bản chất thật của nhau – ai cũng có tình yêu như nắng mới
Ai cũng từng hoá kiếp trong nhau, lớn lên cùng nhau qua những lần chấp chới
trước bức tường nghiệt ngã đúng-sai…
Chỉ một thoáng bình yên là thế giới bỗng nhiên không còn bị tách biệt làm hai
Không có kẻ đáng bị khổ đau, cũng không có kẻ nhờ ai đó khổ đau mà hạnh phúc
Không có kẻ bước đi thong dong khi đồng loại đang oằn mình trong cơn bỉ cực
Không có loài nào là thượng đẳng, độc tôn, tự ban cho mình tối cao quyền lực
Không có con mắt trong trẻo nào mà không được tái sinh từ con mắt vẩn đục
bao phen đã hiểu lầm rồi phán xét nhau…
Chỉ một thoáng bình yên mà những dị biệt đã tan biến đi đâu
Chỉ còn lại trong đôi mắt trần gian nhỏ lệ xuống nơi đây… một tình yêu mới.​
 
Bên trên